Tôi nhớ em

Tôi nhớ em. Tôi nhớ em vào một buổi chiều mưa tầm tã khắp thành phố. Tiếng gió, tiếng ếch kêu, tiếng râm ran của xe cộ, tiếng rên rỉ của mái tôn cũng không xua nổi cơn nhớ nhung thảm thiết này của tôi. Tôi rên lên yếu ớt, tiếng rên chẳng có ai... Continue Reading →

Một Cú Cộc

Suốt những ngày tháng đó, tôi và Cộc đi lang thang hết hang cùng ngõ hẻm của thành phố. Chúng tôi là những kẻ mới lớn, cố gắng tỏ ra bất cần đời và vật lộn để cảm thấy bản thân đặc biệt. Tôi cũng không rõ mình dành cho Cộc loại tình cảm gì: tình bạn cũng không phải, tình yêu thì càng không, quý mến thì chắc chắn là có. Lạ lùng là, tôi luôn kiếm ra thời gian rảnh để có thể đồng ý mỗi khi cậu ta rủ rê. Mà Cộc cũng chẳng cho thấy chút nỗ lực nào trong việc thúc đẩy mối quan hệ của hai đứa thành một hình dạng cụ thể.

Em Có Yêu Tôi Không?

Ông yêu cô lặng thầm. Cô cũng yêu ông một cách yên tĩnh. Ông không phải là kẻ sôi nổi, lãng mạn. Cô cũng chẳng cầu kì hình thức. Ông bảo yêu cô, ông đi đâu cũng được, làm gì cũng được, cô thấy thích thì ông thích, miễn là ông được đi với cô. Cô bảo yêu ông, thôi chỉ cần một mình bên nhau là được rồi, cô chẳng thiết tha gì những hào hoa. Có những tiếng đồng hồ với ông, cô chẳng nói gì.

Một Lần Mơ

Tận đến bây giờ, cô vẫn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên buổi chiều Chủ Nhật hôm đó. Những màu sắc mang mảng, những cảm xúc băn khoăn xen lẫn khó hiểu của cô hôm đấy, ánh mắt của người đàn ông ấy, những bâng khuâng còn dư lại đến tận bây giờ... Continue Reading →

Blog at WordPress.com.

Up ↑